Thú thực là tôi chẳng hiểu gì về những tranh cãi giữa các vị trí thức cao siêu cả. Mà hình như các vị ấy cũng không cần tôi hiểu, họ chỉ thảo luận với nhau thôi. Một thí dụ là có nhiều vị kêu gọi "đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền". Như vậy thì hai mục tiêu này chắc phải rất gần nhau. Một vị còn giải thích rằng dân chủ và nhân quyền chỉ là một. Cũng đồng ý đi, nhưng nhiều vị lại đòi hỏi phải có nhà nước pháp quyền. Vậy phải chăng nhân quyền và pháp quyền cũng là một, hay ít ra cũng rất gần nhau?
Tôi được mở mắt ra nhờ một thằng bạn. Hắn vượt biên cùng với gia đình vài năm sau khi đất nước giải phóng. Đúng là bỏ của chạy lấy người, đặc biệt là bỏ lại một căn nhà khá rộng ngay giữa trung tâm Sài Gòn. Hắn rất có phúc vì chỉ đi có hai lần là thoát, lần đầu tuy không thoát nhưng cũng chỉ bị công an trấn lột và nhốt sơ sơ vài tháng để khảo của thôi chứ không đến nỗi nào vì dầu sao chuyến đi cũng do chính công an tổ chức. Từ đó hắn sợ tới già và chỉ dám mon men trở về thăm cố hương khi đầu đã hai thứ tóc. Một điều hắn không ngờ là căn nhà của hắn vẫn còn. Chị hắn đã nhanh tay hối lộ các quan chức để sang tên cho bà. Căn nhà bây giờ trị giá vài triệu đô và bà chị sẵn sàng trả lại cho hắn. Hắn mừng hết lớn và nhờ bà chị tiến hành làm thủ tục bán nhà.
Ngay lúc đó mọi chuyện trở thành phức tạp. Sở nhà đất cho biết căn nhà không phù hợp với bản đồ vì cái sân nhỏ trước cửa nhà không còn nữa, thay vào đó căn nhà ngày nay đã được nới rộng ra một cách không hợp pháp. Họ đề nghị nên sửa lại bản đồ cho đúng với thực trạng và chỉ đòi một chi phí hữu nghị là mười cây. Hắn chấp nhận, tưởng như thế là xong, nhưng thực tế là vấn đề không những không xong mà còn phức tạp hơn nhiều, bởi vì hồ sơ ở sở nhà đất trở thành vô giá trị sau khi bị một bộ phận khác của sở nhà đất phát giác là bản đồ có cạo sửa. Như vậy là hắn, đúng hơn là bà chị hắn, mất luôn quyền sở hữu căn nhà. Hắn sợ toát mồ hôi. Tuy vậy may cho hắn các quan chức sẵn sàng thông cảm hoàn cảnh của hắn với điều kiện là hắn biết điều và cái giá của sự biết điều là 50 cây bởi vì lần này mức độ nghiêm trọng cao hơn nhiều. Thôi thì cũng chịu, đã chót phóng lao thì phải theo lao, vả lại 50 cây tuy lớn nhưng cũng chẳng là bao so với trị giá căn nhà. Hắn nhờ bà chị ứng cho số vàng. Và lần này quả nhiên là xong, bà chị hắn là chủ nhân đích thực của căn nhà với kiến trúc hiện nay và có quyền bán nhà một cách rất hợp pháp.
Hắn chọn được người mua khá mau chóng vì mục đích của hắn là bán thật nhanh dù với giá vừa phải. Một trục trặc nhỏ là công an khu vực nhận xét rằng chính hắn chứ không phải bà chị đứng ra giao dịch với người mua, có vẻ như hắn chứ không phải bà chị là chủ căn nhà và như thế việc sang tên cho bà chị trước đây là không có thực. Năm cây thôi vì đó chỉ là một nhận xét. Vấn đề chỉ trở thành thực sự nghiêm trọng khi hắn, đúng hơn là bà chị hắn, thực sự sang tên cho người mua. Công an cho biết họ có chứng cớ là hắn đã vượt biên cả tháng trước ngày ký giấy sang tên cho bà chị. Nói cách khác bà chị đã làm giấy tờ giả và hối lộ quan chức vào lúc đó. Việc sang tên căn nhà như vậy không những vô giá trị mà còn phạm pháp. Theo pháp luật thi tài sản để lại của những người vượt biên bất hợp pháp đương nhiên thuộc quyền sỡ hữu nhà nước; bà chị hắn ngoài tội đưa hối lộ và làm giấy sang tên giả còn thêm tội đã sử dụng trong hơn 30 năm tài sản của nhà nước. Bà có thể bị xử phạt tù và còn bị truy thu tiền thuê nhà. Hắn cũng được giải thích là chuyện hắn vượt biên tuy nhà nước đã tha thứ nhưng cũng vẫn là một tội chống nhà nước. Việc hắn chủ động bán căn nhà này cũng phải được điều tra xem nằm trong mục đích nào, hắn có tham gia một tổ chức phản động nào ở nước ngoài không và hắn có bán nhà để tài trợ cho một tổ chức phản động nào không, và nếu kết quả điều tra cho thấy hắn kinh tài cho một tổ chức khủng bố thì hình phạt có thể là tử hình. Trong khi chờ đợi kết quả điều tra, công an tạm giữ hộ chiếu của hắn. Lần này hắn không chỉ sợ mà còn kinh hoàng. Luật sư của hắn sau một thời gian nghiên cứu hồ sơ tuyên bố bỏ cuộc. Hai chị em chạy vạy khắp nơi và cầu xin Trời Phật cho tai qua nạn khỏi dù là phải bỏ của chạy lấy người một lần nữa.
Có cầu có thiêng, hắn được một người quen giới thiệu cho một vị cứu tinh, một ông tướng công an. Ông này quen biết lớn và giải quyết cho hắn tất cả mọi vấn đề. Hắn thung dung bán nhà và ra đi, chỉ phải chi nửa trị giá căn nhà, gần 2000 cây. Vị tướng công an cứu tinh giải thích:
- Việc gì cũng giải quyết được với điều kiện là nhờ đúng người. Ở nước ta quyền cao nhất không phải là ở pháp luật mà ở trong tay người cầm quyền. Giữa hai khuynh hướng pháp quyền và nhân quyền chúng ta chọn nhân quyền. Chế độ ta là một chế độ nhân quyền.
Ngay lúc đó mọi chuyện trở thành phức tạp. Sở nhà đất cho biết căn nhà không phù hợp với bản đồ vì cái sân nhỏ trước cửa nhà không còn nữa, thay vào đó căn nhà ngày nay đã được nới rộng ra một cách không hợp pháp. Họ đề nghị nên sửa lại bản đồ cho đúng với thực trạng và chỉ đòi một chi phí hữu nghị là mười cây. Hắn chấp nhận, tưởng như thế là xong, nhưng thực tế là vấn đề không những không xong mà còn phức tạp hơn nhiều, bởi vì hồ sơ ở sở nhà đất trở thành vô giá trị sau khi bị một bộ phận khác của sở nhà đất phát giác là bản đồ có cạo sửa. Như vậy là hắn, đúng hơn là bà chị hắn, mất luôn quyền sở hữu căn nhà. Hắn sợ toát mồ hôi. Tuy vậy may cho hắn các quan chức sẵn sàng thông cảm hoàn cảnh của hắn với điều kiện là hắn biết điều và cái giá của sự biết điều là 50 cây bởi vì lần này mức độ nghiêm trọng cao hơn nhiều. Thôi thì cũng chịu, đã chót phóng lao thì phải theo lao, vả lại 50 cây tuy lớn nhưng cũng chẳng là bao so với trị giá căn nhà. Hắn nhờ bà chị ứng cho số vàng. Và lần này quả nhiên là xong, bà chị hắn là chủ nhân đích thực của căn nhà với kiến trúc hiện nay và có quyền bán nhà một cách rất hợp pháp.
Hắn chọn được người mua khá mau chóng vì mục đích của hắn là bán thật nhanh dù với giá vừa phải. Một trục trặc nhỏ là công an khu vực nhận xét rằng chính hắn chứ không phải bà chị đứng ra giao dịch với người mua, có vẻ như hắn chứ không phải bà chị là chủ căn nhà và như thế việc sang tên cho bà chị trước đây là không có thực. Năm cây thôi vì đó chỉ là một nhận xét. Vấn đề chỉ trở thành thực sự nghiêm trọng khi hắn, đúng hơn là bà chị hắn, thực sự sang tên cho người mua. Công an cho biết họ có chứng cớ là hắn đã vượt biên cả tháng trước ngày ký giấy sang tên cho bà chị. Nói cách khác bà chị đã làm giấy tờ giả và hối lộ quan chức vào lúc đó. Việc sang tên căn nhà như vậy không những vô giá trị mà còn phạm pháp. Theo pháp luật thi tài sản để lại của những người vượt biên bất hợp pháp đương nhiên thuộc quyền sỡ hữu nhà nước; bà chị hắn ngoài tội đưa hối lộ và làm giấy sang tên giả còn thêm tội đã sử dụng trong hơn 30 năm tài sản của nhà nước. Bà có thể bị xử phạt tù và còn bị truy thu tiền thuê nhà. Hắn cũng được giải thích là chuyện hắn vượt biên tuy nhà nước đã tha thứ nhưng cũng vẫn là một tội chống nhà nước. Việc hắn chủ động bán căn nhà này cũng phải được điều tra xem nằm trong mục đích nào, hắn có tham gia một tổ chức phản động nào ở nước ngoài không và hắn có bán nhà để tài trợ cho một tổ chức phản động nào không, và nếu kết quả điều tra cho thấy hắn kinh tài cho một tổ chức khủng bố thì hình phạt có thể là tử hình. Trong khi chờ đợi kết quả điều tra, công an tạm giữ hộ chiếu của hắn. Lần này hắn không chỉ sợ mà còn kinh hoàng. Luật sư của hắn sau một thời gian nghiên cứu hồ sơ tuyên bố bỏ cuộc. Hai chị em chạy vạy khắp nơi và cầu xin Trời Phật cho tai qua nạn khỏi dù là phải bỏ của chạy lấy người một lần nữa.
Có cầu có thiêng, hắn được một người quen giới thiệu cho một vị cứu tinh, một ông tướng công an. Ông này quen biết lớn và giải quyết cho hắn tất cả mọi vấn đề. Hắn thung dung bán nhà và ra đi, chỉ phải chi nửa trị giá căn nhà, gần 2000 cây. Vị tướng công an cứu tinh giải thích:
- Việc gì cũng giải quyết được với điều kiện là nhờ đúng người. Ở nước ta quyền cao nhất không phải là ở pháp luật mà ở trong tay người cầm quyền. Giữa hai khuynh hướng pháp quyền và nhân quyền chúng ta chọn nhân quyền. Chế độ ta là một chế độ nhân quyền.
Đáy
[nhan-quyen-day-thongluan-262].
Thứ hai, 17 tháng 10 2011
Đăng nhận xét