Thứ Tư, 16 tháng 7, 2014

Thoát Trung là tất yếu (TQ 184)

Posted By Unknown on Thứ Tư, 16 tháng 7, 2014 | 17:29

(Tổ Quốc): Vào lúc mà chính quyền Việt Nam gần như đã bỏ cuộc về vụ giàn khoan HD-981 thì Hoa Kỳ lại có phản ứng. Ngày 10/7 Thượng viện Mỹ đồng thanh biểu quyết thông qua nghị quyết S.R.412 yêu cầu Trung Quốc "trở lại tình trạng trước ngày 1-5", nghĩa là rút giàn khoan HD-981 khỏi vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam.


Ngày hôm sau đến lượt phó trợ lý ngoại trưởng Mỹ Michael Fuchs lên tiếng mạnh mẽ đả kích Trung Quốc. Mỹ can thiệp dù Việt Nam không kêu gọi hậu thuẫn quốc tế, điều này càng có ý nghĩa và chứng tỏ Việt Nam phải nhanh chóng chấm dứt sự lệ thuộc vào Trung Quốc.

Sự lệ thuộc này có thực và rất nghiêm trọng. Tuyên bố chung Việt – Trung ngày 21-06-2013 - nhân chuyến công du Bắc Kinh của ông Trương Tấn Sang - cho thấy chính quyền CSVN đã ký rất nhiều thỏa hiệp ngầm đặt Việt Nam trong thế khống chế của Trung Quốc, như chấp nhận thăm dò chung dầu khí (trên thực tế là để Trung Quốc thăm dò dầu khí trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam), để Trung Quốc huấn luyện và đào tạo sĩ quan quân đội và công an Việt Nam. Trầm trọng hơn cả là cam kết tham khảo Trung Quốc - nghĩa là nhận chỉ thị của Trung Quốc - trong quan hệ đối ngoại. Việt Nam không còn chủ quyền. Nhân dân Việt Nam không thể chấp nhận.

Trước hết đây là một sự lệ thuộc hổ nhục. Người Trung Quốc từ ngàn xưa luôn luôn nhìn các dân tộc láng giềng, kể cả Việt Nam, với con mắt kẻ cả, coi Việt Nam như một thuộc quốc. Với văn hóa nông dân thèm đất chính sách truyền thống của họ đối với các nước lân cận là chính sách sáp nhập, bằng bạo lực hoặc bằng di dân. Chấp nhận lệ thuộc Trung Quốc vì vậy là chấp nhận bị sáp nhập. Trong hàng nghìn năm tổ tiên ta đã đổ biết bao xương máu để giữ quyền tự chủ.

Thoát Trung cũng là điều kiện bắt buộc để nước ta có thể vươn lên. Chúng ta cần thoát khỏi văn hóa Khổng Giáo mà chúng ta chia sẻ với người Trung Quốc. Chúng ta có rất nhiều điều để học ở thế giới nhưng tất cả những điều đó chúng ta chỉ có thể học một cách đúng đắn, thấu đáo và nhanh chóng với các dân tộc khác. Trung Quốc cũng giống chúng ta nhưng hơn chúng ta, tất cả những gì chúng ta sản xuất được họ đều có, nhưng nhiều hơn và rẻ hơn. Đó là lý do khiến Việt Nam hiện nay trên nhiều mặt đã trở thành cảng xuất khẩu hàng hóa Trung Quốc mang nhãn made in Vietnam và khiến thâm thủng mậu dịch với Trung Quốc ngày càng cao hơn.

Sau cùng Trung Quốc đang ngày càng bị cô lập và sắp khủng hoảng nặng. Thế giới ngày càng nhận ra Trung Quốc là một mối nguy cần phải ngăn chặn. Nghị quyết S.R.412 là một bằng chứng. Chính sách ngăn chặn này sẽ làm Trung Quốc khánh tận bởi vì kinh tế Trung Quốc tùy thuộc nặng nề vào ngoại thương. Nhưng tăng trưởng kinh tế là biện minh duy nhất của chế độ Trung Quốc, kinh tế khựng lại cũng có nghĩa là chế độ sẽ sụp đổ. Dù muốn hay không chế độ cộng sản Việt Nam cũng không thể dựa vào Trung Quốc được nữa.

Nguyễn Văn Linh và Lê Đức Anh và Đỗ Mười, đã van xin, đã nhượng đất, nhượng đảo, nhượng biển để được lệ thuộc Trung Quốc bất chấp những hậu quả bi đát cho đất nước. Quan tâm duy nhất của họ chỉ là được tiếp tục cầm quyền. Họ đã phản bội dân tôc.

Những người lãnh đạo cộng sản hiện nay cũng không khác. Nhưng Trung Quốc không còn là một chỗ dựa nữa. Trung Quốc sẽ chao đảo và tan vỡ như Liên Xô cuối thập niên 1980 và chế độ cộng sản Việt Nam cũng sẽ chịu chung số phận như các chế độ cộng sản Đông Âu vào lúc đó. Nhưng số phận nào? Ba Lan, Tiệp Khắc hay Romania?

Ban biên tập Tổ Quốc
Ngày đăng 16/07/2014

Đăng nhận xét